Mưa đầu mùa

Đăng ngày 24/11/2022

(hnmct) – Chiều nay trời bất chợt đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa đến rồi đi vội vã, bầu trời trong veo một màu. Một làn gió mơn man trên tóc đưa dòng suy nghĩ của bạn hòa vào dòng chảy hoài niệm, một chút dư âm vui tươi, sảng khoái của những ngày đầu giao mùa.

Cơn mưa đầu mùa không phải là mưa phùn hay mưa rào mà chỉ để lại những vương vấn cho những ai thả mình trong cơn mưa quá khứ. Tâm hồn dù có trải qua bao nhiêu khúc ngoặt, vẫn luôn có một góc nhỏ ấm áp, như một đốm lửa, âm thầm thắp lại nỗi nhớ nhà da diết.

Có biết bao cơn mưa trong đời, đi qua vội vã, nhưng sâu thẳm trong tim con vẫn mong chờ cơn mưa có mẹ bên cạnh. Một chút se lạnh dù chỉ thoáng chốc len vào tay áo cũng đủ lay động tiếng chuông thương nhớ trong lòng, thật muốn về nhà ngồi với mẹ nghe mưa rơi. và ca hát. Vòm vắng Đàn kiến ​​chẳng biết từ đâu bay ra, trời vừa hửng sáng, mẹ thường nhìn ra sân đoán chiều nay sẽ có cơn mưa đầu mùa. Tiếng những hạt mưa đập vào mái tôn của gian bếp, từng giọt một, to dần, trút xuống. Mẹ hứng nước mưa vào chiếc vại cũ đặt ở hiên sau để cháu hoặc khách ra lấy nước rửa chân tay.

Cây khát nắng dài, lá nhảy múa trong cơn mưa bất chợt. Những chiếc lá chuối xanh màu ngọc bích đung đưa, gột rửa cái mát lành, tinh khiết của tiết trời đầu mùa. Những cánh hoa khô rơi giữa sân, trôi chầm chậm theo dòng nước chảy. Chú mèo mướp đang ngồi nhảy nhót trên bậc thềm, còn lũ gà con thì không ngừng túm tụm dưới tán xoài rộng tránh mưa. Mẹ bảo mưa đầu thu dễ bị cảm lạnh, nhưng năm mười tuổi chúng tôi vẫn trốn mẹ để vô tư dầm mưa. Niềm vui thuần túy là sự tự do đắm mình trong những giọt nước dường như vô tận. Chúng tôi vui vẻ hát vang bài đồng dao: “Trời mưa to/trâm anh trĩu quả/con gái có duyên…” Trong làn nước mát, đôi mắt thơ ngây không biết buồn.

Những đám mây tan đi để lộ bầu trời quang đãng. Khi tạnh mưa, sự nuối tiếc hiện rõ trên từng ánh mắt em nhỏ. Mẹ vừa mang những bó củi đang phơi dưới mái hiên vào, chiếc nón cũ kỹ đã thấm nước mưa với những đường thêu sẫm màu đang treo trên sào cho khô. Rồi mẹ quay lại và lại bắt đầu nấu những quả bóng cho bữa tối, và khói bốc lên từ mái nhà. Củi hơi ướt, nhóm lửa không dễ, mẹ cúi xuống thổi nhưng nắng chiều phơi ra dáng ngồi đẫm sương gió.

Lớn lên, xa cơn mưa đầu mùa trong lòng mẹ, xa những người thân không quen biết đã ăn sâu vào tiềm thức, nhớ, luôn nhớ một lời ru trong mưa, bát cơm nóng chan nước đậu , sốt cà chua, miếng lớn Tiếng ếch nhái kêu và tiếng dế kêu xào xạc. Mọi thứ tưởng như trong tầm tay mà sao xa vời vợi như còn nguyên vẹn, mới ngày về mà đã thấy khó tìm. Thời gian vẫn ở đó, trôi âm thầm mà huyền bí, dẫu không còn xác thân, vẫn để lại bao dấu vết đau thương trên dáng người mẹ. Cơn mưa đầu mùa như khúc đồng dao mẹ ru con ngủ, đưa con vào cõi mộng, thủ thỉ kể chuyện xưa, mẹ giấu vào góc cổ tích. Những câu chuyện ấy đã cùng tôi lớn lên, và đôi khi những cuộc hội ngộ vô tình khiến lòng tôi trào dâng. Em muốn biết dạo này ở quê em mưa, đêm mẹ em có bị khớp không ngủ được không?

Cơn mưa đầu mùa chợt đến, chợt đi như cảnh trong phim, vui buồn chỉ còn dư âm…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *