Theo một số tài liệu nghiên cứu (trong đó có nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu), năm 1866, một số thương nhân Ấn Độ bắt đầu mang vải và gia vị thực phẩm vào Sài Gòn mở cửa hàng bán thực phẩm. Thương nhân (lúc này chỉ có khoảng 180 người Ấn ở Sài Gòn).
Người Ấn Độ tự giới thiệu là người Java nên người Sài Gòn gọi họ là người da đỏ. Những thương nhân người Java này đã mang đến những món ăn đặc trưng của họ, trong đó có món cà ri thịt cừu.
Từ đó, thịt dê lặng lẽ đi vào đời sống ẩm thực của người Sài Gòn.
Hầu hết những người cao tuổi sống ở TP.HCM đều cho rằng ông B có công mang món dê nổi tiếng này đến với người Việt. ahamad – Malabar của Ấn Độ. Malabars là một loại Scrub chuyên xuất nhập khẩu hàng hóa, trái ngược với Scrub và Chettys chuyên kinh doanh tiền tệ và cho vay.
Cà ri dê tuy đã có mặt trong ẩm thực của thổ dân và Sài Gòn từ giữa thế kỷ 20 nhưng chưa phổ biến trong cộng đồng người Việt. Lúc bấy giờ, người Việt chê thịt dê có mùi hôi. Món cà ri dê, mỗi lần có chuyến tàu về Ấn Độ, người ta phải đặt thịt dê giao tận nơi.
Anh B. ahamad sinh năm 1901, quê ở Katana, Ludhiana, Bắc Ấn Độ, chuyển đến Sài Gòn, Việt Nam cùng với anh cả là ông aptrul baship.
Trong quá trình nhập hàng từ Ấn Độ qua Con đường tơ lụa, ông Ahmad phát hiện người Ấn Độ ở Malaysia mở nhiều trang trại chăn nuôi dê, cừu.
Năm 1939, ông ahamad nắm bắt nhu cầu dê, cừu của dân du cư và binh lính Pháp gốc Ma-rốc ở Việt Nam, ông sang Malaysia tuyển chọn những con dê, cừu tốt nhất rồi vận chuyển về Sài Gòn bằng đường biển.
Sau chặng đường dài, những con dê, cừu vẫn khỏe mạnh, anh đưa chúng đến đồng cỏ Qiude để xây dựng trang trại, rồi thuê những người bạn Malabar chăn thả, chăm sóc và vỗ béo chúng. Kể từ đó, anh trở thành nguồn cung cấp thịt dê và cừu chính cho các trại tị nạn ở Ma-rốc.
Theo quan niệm tôn giáo, người dân bụi và người theo đạo Hồi không được phép ăn thịt động vật khi đã được giết mổ mà không có “thủ tục” cầu nguyện thánh Allah. Thịt dê và cừu của Ahmad phù hợp với yếu tố của “Nhân chứng của Allah” rằng khi giết một con dê hoặc cừu, anh ta sẽ cầu nguyện.
Chính vì yếu tố này mà dân Sài Gòn và đa số theo đạo Hồi đã gọi ahamad dê và cừu để nấu cà ri. Nhu cầu cao đến mức ông Ahmad mở một gian hàng bán thịt dê và cừu của người Hồi giáo tại Chợ xã Tây (nay là chợ Bến Thành).
Điều đặc biệt của thịt dê “nhân chứng của thánh Allah” là thơm, không có mùi… hôi đặc trưng. Vì thế, không chỉ dân bụi và dân Sài Gòn mê món thịt dê của Ahmad mà nhiều cư dân nơi khác cũng mê. Có những buổi sáng, người dân phải xếp hàng tại quầy dê, cừu của ahamad để mua thịt giàu protein.
Một số nhà hàng đã bắt đầu chuyên về các món ăn kiểu dê và cừu, dê và cừu. Có người nghiện thịt Thầy nên mua nguyên con về xẻ thịt. Tuy nhiên, thịt sau khi được ráo nước, tẩm ướp gia vị, làm chín rồi… vứt đi. Mùi hôi… mùi hôi thối theo “chủ nhân” cho đến khi nó được nấu chín.
Có người nghĩ ra một cách để khử mùi hôi, đó là trước khi giết một con dê, ép uống cho nó say, rồi lấy roi đánh nó. Con dê nhảy quanh chuồng trong đau đớn và hoảng sợ, mồ hôi nhỏ giọt xuống bộ lông của nó. Dù vậy, nồi cà ri vẫn bốc mùi.
Mọi người thầm hỏi ông Ahmed làm thịt dê như thế nào để khử mùi tanh. Chính ông B đã được tìm thấy. Ahmed giết thịt. Trước khi giết thịt, anh ta lẩm bẩm… một câu thần chú. Thế người ta bảo người xoa tay có lời nguyền nên thịt dê không có mùi tanh?
Tương truyền rằng sau khi chết, kẻ ngoại tình sẽ bị Hades đầu thai làm dê để đền tội. Vì vậy, trước khi chết, anh ta phải bị đánh đòn để cứu… thói dê xồm. Không có tội thì thịt mới ngon. Ông Ahmed có phép xóa bỏ mọi tội lỗi nên thịt dê rất ngon (?).
Con gái ruột của Ahmed, bà Fatima Bivi, sinh năm 1948, cho biết: “Đây không phải là một câu thần chú, mà là một lời cầu nguyện trong đạo Hồi. Đối với người Hồi giáo, trước khi giết mổ động vật, họ phải giết chúng trước”. tạ ơn Allah, nó sẽ không làm cho thịt dê thơm.”
Câu thần chú là: “Tôi xin phép được giết con vật mà Allah đã ban cho con người. Xin hãy làm chứng để chúng tôi có thể sử dụng con vật này làm thức ăn. Tôn trọng Allah”.
Ngoài việc cầu nguyện trước khi giết thịt, người đồ tể còn phải đối mặt với ánh hoàng hôn và tuân thủ 4 điều luật: đồ tể phải là người theo đạo Hồi; dao chặt phải thật sắc và chỉ được cắt một lần; cắt đứt gân cổ; Chính giữa cổ con vật.
Nhờ tuân thủ 4 điều luật này mà thịt dê do người Hồi giết mổ không còn hôi thối nữa. Dê có tuyến mùi ẩn sau cặp sừng trên đầu. Đó là mùi hương thu hút bạn tình và thách thức dê đối thủ. Khi người bán thịt cắt nhanh và gọn, các tuyến mùi không thể lan đến các mạch máu.
Tuy nhiên, sau khi giết mổ, người bán thịt phải nhanh chóng tìm một số cục máu đông trên người dê và loại bỏ chúng ngay. Đây là bí quyết làm thịt dê ngon.
Fatima Bivi cho biết cha cô, ông Ahmed, đã chớp lấy cơ hội và nhanh chóng trở thành một nhà thầu cung cấp thịt cừu cho binh lính Pháp đóng tại Đông Dương. Tuy nhiên, khi Nhật Bản tiến hành một cuộc đảo chính vào năm 1945, toàn bộ cơ sở kinh doanh thịt của ông Ahamad đã bị người Nhật tịch thu.
Năm 1947, ông Ahmed khôi phục lò thịt dê và cừu. Tuy nhiên, do thiếu vốn nên anh chỉ buôn bán nhỏ.
Ông Ahmad có 3 người vợ Việt Nam và hơn 30 người con. Hai vợ con đại gia sống lâu năm ở Ấn Độ.
Ông ahamad qua đời tại Sài Gòn năm 1966. Chỉ có các con của người vợ thứ ba xếp hàng theo ông theo nghề giết mổ cừu truyền thống. Bà Fatima Beevi là con gái của bà thứ ba. Mẹ Fatima tên là Nguyễn Thị Trực, quê Bến Tre. Cô và ông Ahmed đã loại trừ 11 đứa con. Hiện nay bà đã 91 tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh và minh mẫn.
Qua nhiều lần, các anh chị của Fatima Bivi đều bỏ nghề, chỉ còn cô và chồng là Mohammad Amin bám lấy nghiệp cha. Fatima Beevi và ông Amine có 11 người con và tất cả đều kiếm sống bằng nghề giết mổ dê. Sau này, do nhiều yếu tố khách quan, hầu hết các con của bà đều rời ngành. Anh Amine tất bật phục vụ ở nhà thờ Hồi giáo (đường Đồn Đạc, Q.1, TP.HCM).
Fatima Bivi cùng ba người con vẫn treo biển bán thịt dê trên đường số 2, khu Tân Quý Phường 2, quận 7, TP.HCM. Fatima beevi cũng mở trang trại dê ở Bình Chánh, TP.HCM để cung cấp thịt.
Cách đây vài năm, theo lời giới thiệu của Lãnh sự quán Úc tại TP.HCM, một công ty chuyên cung cấp thịt dê ở Queensland đã cử kỹ thuật viên đến lò mổ dê của bà Fatima Beevi để học hỏi kinh nghiệm. Sau đó, công ty mời hai người con của bà là amin zori và amina beevi làm kỹ thuật viên tại một nhà máy ở Queensland với mức lương 20 USD/giờ.
Cho đến nay, bà Fatima Beevi và cô con gái thứ 5 Halima Beevi vẫn đều đặn cung cấp thịt dê cho các nhà hàng ẩm thực Ấn Độ trên khắp TP.HCM.
Bây giờ khắp Việt Nam đâu đâu cũng có quán thịt cừu, có 7 món, có nơi còn chế biến… 24 món, nhưng có lẽ chỉ nhà hàng trong khuôn viên thánh địa mới ăn được món dê đúng kiểu Ấn Độ theo đạo Hồi. Đường Đông Hồi, Đu Đủ, Quận 1, TP.HCM.